Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura


Phan_2

Tiểu Ngôn đứng lên khởi xướng:

- Cũng đã năm giờ chiều rồi, mình nghe nói nơi đây có một khu phố gọi là “ phố hoa kiều” buổi tối rất ồn ào, náo nhiệt, hay chúng ta đến đó ăn gì đi, mình đói rã ruột rồi đây.

Ryan và Akira vỗ tay tán thành. Còn Hà thì sao cũng được.

Đúng như Tiểu Ngôn nói, nơi đây thật nhộn nhịp, rực rỡ. Dưới những đường phố chật hẹp đầy màu sắc, những ngôi nhà, cửa hàng, tiệm ăn mọc lên san sát, tấp nập. Bốn người ghé vào một quán ăn, bên ngoài trang hoàng lộng lẫy, bắt mắt, đèn lồng đỏ treo khắp nơi. Cả bốn cùng gọi món há cảo. Nhìn những cái bánh với lớp vỏ trong mờ, lấp ló nhân tôm thịt hồng hồng đẹp mắt điểm xuyến chút xanh của hành lá cùng mùi thơm hấp dẫn khiến Bảo Hà thích thú muốn ngay lặp tức cho chúng vào miệng, nhưng nhớ đến ánh mắt xem thường của Akira khi nhìn mình ăn mochi :54.jpg::54.jpg::54.jpg:, Bảo Hà trở nên từ tốn hơn. Bảo Hà chăm chú nhìn Akira, trước khi ăn đúng là anh ta mặc niệm gì đó hai phút, rồi mới cầm đũa lên dùng.

Tiểu Ngôn nói là món há cảo có mùi vị không giống như ở Trung Quốc vì nó đã bị “ Nhật hóa” một phần, tuy vậy vẫn ngon vô cùng. Ăn xong, cả đám kéo nhau đi tản bộ. Akira giới thiệu, ở Nhật có rất nhiều phố Hoa kiều, nhưng ở đây là hoành tráng và náo nhiệt nhất. Bước dạo qua các cửa hàng, khu phố từ hẻm nhỏ, đến hẻm lớn, điều Hà ấn tượng đầu tiên là màu sắc rực rỡ trên những bảng hiệu và cả trên tường của những ngôi nhà... Tụi Hà không biết tiếng Trung, Tiểu Ngôn bỗng dưng trở thành thông dịch viên bất đắc dĩ.

Từ ngày đến xứ sở Phù Tang này, lần đâu tiên Hà cảm thấy hạnh phúc, ấm áp đến thế. Tuy bên cạnh không có người thân chăm sóc, nhưng tình bạn thân thiết cũng đủ sưởi ấm trái tim lạnh giá của Bảo Hà.

Một cô bạn Trung Quốc lém lĩnh, hoạt bát. Một anh chàng người Anh vô tư, thoải mái. Một chàng trai người Nhật nguyên tắc, nghiêm túc. Những người này sẽ vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc trong hồi ức của Bảo Hà sau này. Về đến phòng, Hà chăm chỉ đọc quyển sách Tiểu Ngôn đưa, mong sao đừng bị rơi vào mũi giáo chờ sẵn của Akira. Càng đọc càng say mê, Hà nghĩ rằng nên văn hóa Nhật Bản đáng để người Nhật tự hào. Nhưng cô cũng yêu đất nước mình, cô yêu những con người bình dị, chất phác hiền hòa nơi đó:59.jpg::59.jpg::59.jpg:, dù người Việt cũng có nhiều thói hư tật xấu cần thay đổi, đó là sự thật không thể bàn cãi. Ví dụ như: người Việt Nam rất cần cù, chăm chỉ nhưng lại dễ thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng hay người Việt chúng ta thông minh và có óc sáng tạo song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động... Tính cách người Việt luôn luôn có hai mặt tốt và xấu đi đôi với nhau. Nếu chúng ta phát huy mặt tốt và làm lu mờ mặt xấu trong những tích cách đó thì cả thế giới phải ngước nhìn chúng ta, giống như cả thế giới đều đang hướng về những con người Nhật Bản lúc này. Nằm trằn trọc suy nghĩ, cô chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không hay.​

Cuối cùng, bài báo cáo của nhóm Bảo Hà được cô Akako đánh giá cao, tuy nhiên cũng có một số thiếu sót nhỏ cần chỉnh sửa cho hoàn thiện hơn. Điều đó là món quà quý giá bù đắp xứng đáng cho khoảng thời gian cả đám vùi đầu vào làm việc cật lực. Xong một chuyên đề, Bảo Hà cảm thấy như vứt bỏ được cục đá nặng nề. Mai không có tiết lên lớp, tối này cô có thể tự do ngủ thỏa thích. Bảo Hà lười biếng chui vào chiếc chăn bông lim dim đôi mắt, rồi từ từ chìm vào giấc chiêm bao đẹp đẽ.

Chương 5: Cú Sốc Tinh Thần

Đang an giấc nồng, điện thoại reo lên từng hồi, Hà với tay bắt máy.

- Alo.

Đầu dây bên kia, giọng Akira vang vang:

- Xuống lầu đi, chúng ta chạy bộ nào.

Bảo Hà tức tối: “Điên chắc, ta đang ngủ ngon, giật đầu dậy kêu chạy bộ là chạy kiểu nào. Đó giờ bổn tiểu thư không thích tập thể dục buổi sáng :11.jpg-6::11.jpg-6::11.jpg-6:” nghĩ vậy, nhưng Hà lại dùng giọng ngọt ngào nhất đáp lại:

- Hôm nay mình cảm thấy hơi mệt:53.jpg:.

Akira tỏ vẻ khinh thường:

- Người Việt cũng thích nói dốc quá nhỉ?

Hà bỗng dưng ngồi sửng dậy, thay quần áo, mang vội đôi giày, rồi lao ào ra khỏi phòng. Thấy mặt ngái ngủ của Hà, Akira nhoẻn miệng cười.

Vừa chạy theo Akira, Bảo Hà vừa chửi thầm “Cái tên Akira chết tiệt, sáng sớm hành hạ ta thế này, lạnh quá. Ta ghét ngươi..aaaaaaaaa:65.jpg::65.jpg:”.

Khi mặt trời gọi những tia nắng vàng trong vắt đầu tiên, dịu dàng đậu trên vai Hà, Akira mới chịu quay về. Hà mệt mỏi tới nỗi không còn sức để nói chuyện. Mồ hôi túa ra khắp người, cô ngồi bệt xuống đất, le lưỡi mà thở lấy thở để:6.jpg:. Akira kéo cô đứng dậy mắng:

- Cô muốn chết sao, tập thể dục mệt không được ngồi xuống, nguy hiểm lắm biết không? Ngày đầu tiên chạy, bộ dáng thế này cũng bình thường. Từ từ rồi cô sẽ quen và thấy nó rất tuyệt. Cứ như hôm nay tiếp tục phát huy nhé, lên phòng nghỉ chút, tắm rửa rồi rủ Tiểu Ngôn cùng đi ăn. Bye!

Akira quay về ký túc xá của mình. Hà đứng thẳng người dậy, chống nạnh hai tay:

- Cái gì? Bắt ta ngày nào cũng thức sớm chạy bộ à, nằm mơ chắc.

Hà lếch cái thân tàn tạ không chút sức lực vào phòng. Tiểu Ngôn đã thức từ lúc nào, nhìn bộ dạng của Bảo Hà mà cười ra nước mắt.

- Sao hôm nay có tâm trạng chạy bộ vậy ta?

Hà thiểu não:

- Bị ép buộc, bị thằng cha Akira hành xác:10.jpg:.

-Tập thể dục rất tốt cho sức khỏe, sau này Hà phải cảm ơn Akira nữa đó. Akira đúng là tốt với Hà quá. Mình muốn có người rủ chạy bộ mỗi buổi sáng mà không có nè.

Biết thừa là Tiểu Ngôn đang ghẹo mình. Hà ném nguyên cái gối vào người Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn ném trả lại. Hai người đùa giỡn, tiếng cười vang khắp phòng.

Ryan và Akira đứng đợi Tiểu Ngôn và Bảo Hà dưới ký túc xá Nakamura. Các cô gái đi ngang nhìn hai anh chàng như sinh vật lạ. Ryan mỉm cười giơ tay chào. Các cô gái mắc cỡ, mặc đỏ ửng, chạy vội vào phòng ngại ngùng.

Hôm nay, Akira dẫn cả bọn đi ăn mì Ramen. Hà là người phấn khích hớn hở nhất:

- Woa, mì Ramen, mình thường thấy trong truyện "Thám tử lừng danh Conan”, một vài vụ án có nhắc tới loại mì này. Nó rất ngon, ôi thích quá đi! Có thể sống lại những khoảnh khắc trong truyện rồi. Mấy người có ai đọc Conan chưa? Nếu chưa thì đọc đi nhé, ly kỳ và hấp dẫn đến từng trang giấy...

Hà cứ nói huyên thuyên như thế suốt cho đến khi xe buýt dừng lại, cả đám bước xuống xe, tiến thẳng đến tiệm có treo bảng hiệu “ Ramen mê ly”. Bốn tô ramen phút chốc được đem ra. Akira nói:

- Trời lạnh, ăn món này là thích hợp nhất đấy.

Ryan ăn thử một đũa:

- Ngon tuyệt!:14.jpg:

Bỗng Hà sững lại khi nghe bàn bên cạnh hai người phụ nữ đang bàn tán vụ một người Việt Nam lấy trộm ô dù trong siêu thị tại Nhật. Sắc mặt Hà sa sầm:10.jpg:, cô bỏ đũa xuống, lặng lẽ nhìn tô mì ăn dang dở, thổn thức, nước mắt lăn dài trên má. Ba người nhìn nhau, không biết làm gì. Tiểu Ngôn ra hiệu bảo cả đám rời khỏi đây. Akira nói:

- Ở Nhật rất quý trọng thức ăn, dù là một hạt cơm cũng không thể bỏ.

Nghe vậy, Hà cầm đũa lên, tiếp tục ăn, nhưng những sợi mì giờ này thật nhạt nhẻo và vô vị.

Trên đường về nhà, cô im lặng không nói một lời, mặc cho Ryan dùng bao nhiều trò hài hước chỉ mong mua được nụ cười mỹ nhân. Về ký túc xá, Akira kéo tay Hà đến một nơi vắng vẻ, mắng cho cô một trận ra trò:

- Cô đã thấy, đã nghe rồi đó. Một số người Việt ở nước ngoài có hành động xấu như trộm cắp, lấy thức ăn quá nhiều rồi bỏ... Khiến hình ảnh Việt Nam đang dần trở nên xấu xí trong mắt bạn bè quốc tế. Cho nên, cô là một công dân Việt Nam cô phải phấn chấn lên, cô phải biết mình cần làm gì để lấy lại hình ảnh tốt đẹp của đất nước cô.

Hà ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Akira nghẹn ngào:

- Nhưng tôi phải làm gì, một mình tôi làm sao cứu vãn được chứ.

Akira cốc đầu cô:

- Ngốc, một giọt nước thấu hiểu cả biển xanh!

Ngộ ra triết lý sâu xa, Hà lau vội nước mắt, mỉm cười, chạy đi, không quên quay lại nói :

- Cảm ơn!

Khi Akira kéo Bảo Hà đi, Tiểu Ngôn có ý ngăn cản vì tâm trạng Hà lúc này đang tệ, sợ Akira lại làm tổn thương tâm hồn cô ấy một lần nữa. Nhưng Ryan lắc đầu ý bảo, để họ đi. Tiểu Ngôn trong phòng đi đi lại lại sốt ruột vô cùng. Khi thấy Bảo Hà quay về, khuôn mặt hớn hở, vui tươi. Cô mới thở hắt ra nhẹ nhõm.​

Lúc những vì sao còn quyến luyến bầu trời đêm thì Bảo Hà đã thức, khoác áo ấm vào người, mang đôi giày, chạy xuống ký túc xá, đứng đợi Akira. Mười phút sau, Akira đến, nụ cười hài lòng thoáng hiện trên gương mặt của anh. Cứ như thế, sáng nào Bảo Hà cũng thức sớm cùng Akira chạy bộ. Từ từ, cô xem chạy bộ như công việc vệ sinh cá nhân hàng ngày, không thể thiếu.

Chương 6: Nữ Anh Hùng

Mấy tuần nay sau giờ học, Bảo Hà không về ký túc xá mà đến chăm sóc những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, khuyết tật. Có khoảng hơn một trăm em nhỏ sống ở đây. Các em bị cha mẹ bỏ rơi vì lý do hay hoàn cảnh riêng nào đó. Cũng có những em, cha mẹ mất sớm, không người thân nương tựa. Nơi đây là tổ ấm của các em, nơi đây đã cho em mái nhà, cho em ăn, cho em mặc..... Nơi đây cho em tình thương của cả cộng đồng. Mỗi em đều có một hoàn cảnh khác nhau. Hà cảm động nhất là cô bé bị cụt mất một chân trái, tổ chức tình nguyện đã tặng cho em một chân giả để em có thể đi lại như bao người khác. Tuy đi trên một cái chân giả, nhưng em không cảm thấy tự ti và mặc cảm, nụ cười luôn nở trên môi. Hà khâm phục cô bé ấy, tuy còn nhỏ nhưng đã có một sức sống mãnh liệt đến thế. Em như những cây xương rồng sa mạc, dù gặp nghịch cảnh khó khăn đến đâu, cây xương rồng vẫn hiên ngang bám trụ. Hà từng hỏi em:

- Sống ở đây có vui không? Có khi nào em nhớ đến cha, mẹ mình, muốn gặp họ không?

Cô bé vô tư trả lời:

- Các cô, các chú ở đây đều là cha, là mẹ em đó. Em có rất nhiều cha mẹ, bạn bè xung quanh nên em sống rất vui chị ạ..

Hà chỉ biết xoa đầu em khen ngoan, che giấu đôi mắt long lanh, rớm lệ. Hà từng đọc qua một câu danh ngôn của một học giả khuyết danh, người ấy nói như thế này: “Chúng ta đều là những thiên thần chỉ có một chiếc cánh, và ta phải ôm lấy lẫn nhau để học bay”. Bảo Hà thích triết lý đó. Đúng vậy, thiên thần một cánh thì không thể bay, mà bay là quy luật tất yếu của một thiên thần, nếu bay không được thì không thể trở thành một thiên thần hoàn hảo. Con người cũng vậy, để trở thành một con người thực thụ chúng ta phải biết yêu thương lẫn nhau, nếu không có tình yêu, nếu con người sống ghẻ lạnh, dửng dưng thì dù bề ngoài là một con người nhưng bản chất thì không phải.

Trên đường về ký túc xá, Bảo Hà ngâm nga mấy câu thơ của William Arthur Ward:

Lại một năm mới đến...

Lại một năm để sống!

Để xua đi lo lắng, nghi ngờ và sợ hãi,

Để yêu và cười và cho đi

Năm mới tươi sáng này được trao cho tôi

Để sống nhiệt huyết từng ngày...

Để phát triển từng ngày và cố gắng

Nỗ lực hết sức của mình

Tôi được cho cơ hội

Để một lần nữa sửa chữa lại sai lầm,

Để cầu nguyện cho hòa bình, để trồng cây cối

Và để cất tiếng ca vui tươi!

Tâm hồn đang chơi vơi theo những câu thơ đầy ý nghĩa, Hà bỗng hốt hoảng, khi thấy một bé trai đứng giữa đường, khóc lóc gọi “ mẹ ơi...mẹ ơi”, từ xa một chiếc xe ô tô đang lao tới, Bảo Hà không suy nghĩ, vội vã bay ra, kéo nhanh em vào, Hà lăn tròn vài vòng trên đường, rồi ngất đi, máu từ cánh tay Hà, cánh tay đỡ cho em bé đó không bị thương đang chảy rỉ rã . Chiếc xe ô tô dừng lại, hớt hải đưa Hà vào bệnh viện.

Mấy tiếng sau, Hà tỉnh lại, trước mắt cô là một màu trắng xóa. Cô thầm hỏi : “Nơi đây là đâu? Không lẽ mình lên trời rồi sao? Không thể nào, mình chưa thực hiện được ước mơ, mình không thể chết như thế này:50.jpg::50.jpg:”.

Cánh cửa được hé mở, Tiểu Ngôn, Ryan và cả Akira cùng bước vào, đến bên giường Hà ân cần hỏi:

- Nữ anh hùng tỉnh rồi à? Có thấy đau chỗ nào không?

Hà há hốc:

- Mình chưa chết:33.jpg:?

Tiểu Ngôn nhéo hai đôi má phúng phính của cô bạn ngốc nghếch:

- Bà đâu thể chết như thế được:13.jpg-83:.

Hà hớn hở, cười toe toét. Akira nói:

- Xem ai đến thăm cô nè.

Hà nhìn ra cửa, hai vợ chồng người Nhật dẫn theo cậu bé mình vừa cứu, giờ nhìn kỹ thì cậu ta khoảng chừng bốn, năm tuổi. Trên tay cầm nhiều quà và một bó hoa Lan quân tử xinh đẹp bước vào:

- Cảm ơn cô đã cứu con tôi, tôi không biết lấy gì đền đáp.

Bảo Hà mỉm cười:

- Chuyện nhỏ mà, nếu đổi lại người khác thấy tình cảnh ấy cũng sẽ làm vậy thôi.

Cậu bé dễ thương chạy đến bên Hà tíu tít:

- Chị ơi, chị bớt đau chưa, chị bớt đau mau đi, em dẫn chị đi ăn kem nhe.

Hà nựng má cậu bé rồi nhẹ nhàng nói:

- Được thôi, chị sẽ mau khỏe để em dẫn chị đi ăn.

Bảo Hà cùng hai vợ chồng người Nhật nói chuyện chút xíu, rồi họ xin phép ra về.

Tiểu Ngôn cấm hoa vào lọ. Akira ngồi gọt trái cây. Ryan giành phần đi mua cơm trưa cho “Tiểu anh hùng”.

Căn phòng đang yên lặng, bỗng Ryan chạy vào,hớn hở:

- Này các bạn, hay gì chưa nào?

Mọi người dừng tay ngơ ngác nhìn Ryan.

Ryan đưa tờ báo giấu sau lưng mình cho mọi người cùng xem. Trên báo xuất hiện tiêu đề “Cô sinh viên người Việt anh dũng xả thân cứu bé trai người Nhật thoát nguy trong gang tấc” đã gây chấn động. Bảo Hà ôm tờ báo vào lòng nâng niu. Cuối cùng, người Nhật cũng đã bắt đầu nhìn người Việt với một con mắt khác. Hà cười vui sướng. Akira nói nhỏ vào tai Hà: “Thấy chưa, tôi nói cô sẽ làm được mà, giỏi lắm”. Tiểu Ngôn chạy đến, ôm chầm lấy cô bạn thân

- Mình vui quá đi, mình thật là tự hào khi có một người bạn như Hà. ​ 3q-quan-su-cu-hanh-binh-chon.png 3q-quan-su-cu-hanh-binh-chon.png 3q-quan-su-cu-hanh-binh-chon.png ​Đêm đó, Bảo Hà không thể chợp mắt được, niềm vui sướng, hạnh phúc đã choáng chỗ của cơn buồn ngủ. Cô nhớ đến lời thầm thì của Akira lúc sáng, tim đập thình thịch, mặt đỏ tươi vì vui sướng.:7.jpg::7.jpg::7.jpg:

Chương 7: Cuộc Thi Trang Phục Truyền Thống Các Dân Tộc

Học viện Yokohama mỗi năm đều tổ chức lễ hội dành cho sinh viên, học viên với ý nghĩa thắt chặt tình đoàn kết, tạo ra một sân chơi bổ ích sau những giờ học tập căng thẳng trên lớp. Năm nay, lễ hội có một nét đặc biệt là thi “Trang phục truyền thống các dân tộc”, mỗi người ai muốn dự thi thì đăng ký cho ban tổ chức và chọn cho mình trang phục truyền thống ấn tượng nhất. Người thắng cuộc là người có phiếu bầu chọn cao nhất. Tất cả sinh viên trong học viện đặc biệt là các cô gái rất thích thú, xếp hàng dài thật dài để đăng ký. Trong đám đông đó có cả Hà và Ngôn.

Ngôn chọn cho mình chiếc Xường Xám màu hồng phấn, không sang trọng, quý phái như màu đen nhưng nhẹ nhàng và thoát tục, không quyến rũ như màu đỏ nhưng làm người khác phải say đắm. Chiếc áo được may bằng loại tơ lụa thượng hạng, điểm nhấn là một đường chỉ nối dài, như nụ cười hay nét mặt của thiên sứ. Các họa tiết vòng xoáy liên hoàn của khuy áo mang đậm bản sắc Trung Quốc hay các đường viền tay, gấu, tà áo cũng làm nổi bật phong cánh cho người mặc.

Còn Hà nghĩ rằng vẻ đẹp thật sự là vẻ đẹp bình dị, đơn giản không phô trương, cầu kỳ. Nên cô quyết định chọn chiếc Áo Dài màu trắng được may bằng chất liệu voan mềm mại, uyển chuyển, dưới tà áo thêu vài đóa sen hồng. Khi bước đi vô cùng lả lướt, làm cho người xem cảm giác như đang ngắm tiên nữ bay nhẹ nhàng trên hồ “Liên trì”.

Khác với Kimono của Nhật Bản hay Hanbok của Hàn Quốc, chiếc Áo Dài Việt Nam vừa truyền thống lại cũng vừa hiện đại. Chiếc áo dài dường như có phép màu dịu kỳ tôn nét đẹp mọi thân hình. Phần trên ôm sát thân nhưng hai vạt áo lại buông xõa mềm mại trên đôi ống quần rộng. Hai tà xẻ từ trên vòng eo khiến cho người mặc cảm thấy thoải mái, lại tạo dáng thướt tha, tôn vẻ nữ tính, vừa kín kẽ vì toàn thân bao bộc bởi lớp lụa mềm mại, vừa khiêu gợi vì chiếc áo tôn lên vòng eo thon thả của người phụ nữ.

Tà áo dài Việt Nam đã làm thổn thức biết bao trái tim nghệ sĩ trong và ngoài nước, đến nỗi nhạc sĩ Jo Marcel đã cho ra đời ca khúc “ Áo dài Việt Nam”

“ Người Việt Nam trong chiếc Áo Dài

Người Việt Nam tha thướt bước về

Vẻ đẹp Việt Nam ngàn đời không phai

Cùng tha thướt bước trên đường của xứ khách

Cùng nắm tay nhau chia sẻ buồn vui

Cùng tiếp tay nhau duy trì nét đẹp

Vẻ đẹp của người Việt Nam....”

Trong cuộc thi này, Hà giới thiệu với bạn bè quốc tế về nét đẹp mộc mạc, đơn sơ, giản dị của tà Áo Dài, qua đó Hà sẽ tuyên truyền nét đẹp văn hóa, nét đẹp tâm hồn trong con người Việt Nam qua phần thi thuyết trình của mình.

. Cô cười khúc khít phía sau cây quạt màu vàng. Nhạc vừa tắt, cũng là lúc Bảo Hà mất dạng sau cánh gà. Ryan quơ tay trước mặt Akira, anh không có phản ứng, tâm trí anh còn bận dõi theo nơi mà Bảo Hà biến mất. Ryan chỉ còn cách gọi tên bạn mình thật lớn để lấy hồn phách cậu ta về.

- A...............ki.................ra...........aaaaaaaaaaa

Akira giật bắn mình, lau vội những giọt mồ hôi trên trán.

Tiếp theo là phần thi thuyết trình. Như các cuộc thi nhan sắc khác, phần thuyết trình dễ làm người ta nhàm chán và mệt mỏi. Cho- cô gái đại diện xứ sở mặt trời mọc có một phần thuyết trình tương đối hấp dẫn hơn các thí sinh trước. Cho nói rằng : “ Khi nhắc đến Kimono, người ta nghĩ ngay đến xứ sở Phù Tang cùng với hình ảnh người phụ nữ Nhật xinh đẹp, kiêu sa trong vườn hoa anh đào...... Kimono là nét đẹp văn hóa cũng như tinh thần của người Nhật..” giọng nói lưu loát, thánh thoát là thế mạnh của Cho.

Tiếp theo là phần thi mong đợi nhất của Ryan. Tiểu Ngôn bước ra sân khấu, nhìn khắp toàn bộ khán đài, rồi cùi đầu kính cẩn chào. Sau đó, cô bước vào phần thi thuyết trình của mình, cô vừa nói, tay vừa múa mai minh họa, làm mọi người hết sức chú ý lắng nghe: “.... Có thể nói Xường Xám tạo ra một thế hệ mỹ nhân hay mỹ nhân tồn tại để tôn vinh Xường xám. Khi người phụ nữ khoác lên mình chiếc Xường xám họ sẽ trở nên cực kỳ quyến rũ. Bạn gái có thể chọn những chiếc Xường xám được cách điệu đơn giản trong những buổi tiệc nhẹ nhàng, chắc chắn các bạn sẽ để lại dấu ấn trong lòng mọi người....” kết thúc phần thi thuyết trình của mình, Tiểu Ngôn nở nụ cười thật tươi, rồi dịu dàng bước vào trong.

Ryan vỗ tay: “ Hay quá, ủng hộ Lưu Hiểu Ngôn”.

Bảo Hà bước ra, ánh mắt điềm tĩnh nhìn lướt qua tất cả mọi người trong khán phòng, cô dõng dạc cất cao giọng nói: “ Cũng giống như tiếng nói , mỗi dân tộc đều có một tiếng nói riêng của mình. Tiếng nói thể hiện chủ quyền, lãnh thổ, sự tồn tại của một quốc gia, một dân tộc. Mất tiếng nói dân tộc, chúng ta sẽ mất tất cả. Người Việt không chỉ có tiếng Việt, mà còn hãnh diện về tà Áo Dài và trân trọng nâng nó lên hàng quốc phụ. Năm 1970, tại hội chợ quốc tế Osaka chiếc Áo Dài Việt Nam đã đoạt huy chương vàng về mảng y phục dân tộc. Khách quốc tế phải trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp vừa kín đáo vừa e ấp nhưng không kém phần gợi cảm. Nó tôn lên những đường cong mảnh mai của cô gái Việt.

Chiếc Áo Dài không chỉ có nét đẹp văn hóa mà ẩn sâu trong nó là nét đẹp về tâm hồn, tính cách của người Việt”. Nói đến đây, cô đưa mắt về phía Akira, mỉm cười như muốn anh lắng nghe phần quan trọng sau đây.

Cô tiếp tục : “ Tà Áo Dài tượng trưng cho tứ thân phụ mẫu” vừa nói cô vừa nhẹ nhàng cầm vạt áo lên cho mọi người cùng ngắm “ Cái yếm che trước ngực cũng giống như phần thân trước của chiếc áo dài tượng trưng cho hình ảnh mẹ ôm ấp con vào lòng. Năm khuy cài nằm cân đối trên năm vị trí cố định, giữ cho chiếc áo ngay thẳng, kín đáo tượng trưng cho năm đạo làm người là: nhân, lễ, nghĩa, trí, tín.

 Vì thế, chiếc Áo Dài là tâm hồn, là cốt cách của người Việt gửi vào đó... Khi người Việt khoác lên mình chiếc Áo Dài, thì không bao giờ quên nguồn cội, không bao giờ quên đạo lý làm người vốn có từ bao đời nay của ông cha ta...” cả khán phòng, đứng lên vỗ tay như dậy sóng, cả người Nhật, người Anh, hay người Ý... Tất cả hướng về Bảo Hà cũng như hướng về tà Áo Dài Việt Nam ngưỡng mộ và kính phục. Họ không ngờ rằng, chỉ một chiếc áo bé nhỏ thế, những chứa đựng cả tinh túy của người Việt Nam. Đúng vậy, áo dài Việt Nam mang nét đẹp riêng của người Việt Nam, không thể chối cãi. Bảo Hà hạnh phúc, khi đón nhận những tràng pháo tay của mọi người. Hình ảnh kiên cường, mạnh mẽ của Bảo Hà đứng trên sân khấu nói về nét đẹp văn hóa tinh thần người Việt để lại trong lòng Akira bao cảm xúc khó tả, đó có lẽ là ấn tượng mà anh sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời. Anh thầm thán phục cô bé nhỏ nhắn nhưng có nghị lực phi thường.

Phan_1
Phan_3 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .